Thể loại: kiếm hiệp, sắc hiệp, hài hước, tiểu thuyến 18+, võ thuật
Nhóm: Thanh Lạc Sắc Uyên.
Dịch: Lúa.
Biên: Lạc.
Mọi người có ai biết được ai là người phong lưu nhất trong chốn giang hồ? Có người nói rằng đó là Hoa Vân Long!
Ngoài ra đố ai biết được người đứng đầu trong chốn võ lâm? Hoa Vân Long!
Nội dung chính của truyện xoay quanh về Hoa Vân Long là một thiếu niên phong lưu lỗi lạc, phóng đãng ngang ngạnh và là một kỳ tài trên chốn võ lâm, trên vai hắn gánh vác trách nhiệm nặng nề diệt trừ cái ác. Nhưng hắn lại khắp nơi lưu tình, như nhạn oanh mơ về nơi vui sướng.
Phiên âm:
Tẩu Kinh Môn, quá tương phàn, phó Cửu Âm, tồi U Minh, Từ Châu hành diễm ngộ điệt xuất, Hồng Môn Yến tẫn hiển hiệp nghĩa. Đao quang kiếm ảnh, xử xử tích liên; thiểu niên đa tình, thục nữ quỷ gian; ma giáo tà ác, nhân tâm tồi kiên; ma nữ hung tàn, hiệp tràng thốn đoạn. Vi hiệp nghĩa, dũng sấm tình quan; vi vũ lâm, nhiệt huyết tẩm kiếm; đại hiệp vi thùy tử, trung hồn hữu thùy liên, —— dạ nguyệt trảm.
Dịch nghĩa: (Lúa)
Qua khỏi Kinh Môn, đã từng tương trợ, đến chốn Cửu Âm, phá cõi U Minh.
Hành trình Từ Châu triền miên tình ái mặn nồng, Hồng Môn Yến đã lộ rõ tính tình hiệp nghĩa.
Cảnh tàn sát đao kiếm ác liệt, khắp nơi tràn đầy sự thương tiếc;
Thiếu niên trẻ tuổi vốn đa tình, thục nữ thùy mị lại gian xảo;
Ma giáo kỳ dị luôn tà ác, nhân tâm vững chắc không phá được;
Ma nữ lại hung tàn độc ác, hiệp khách đứt đoạn từng tấc lòng.
Vì hiệp nghĩa, khép lại mối tình;
Vì võ lâm, máu nóng nhuộm kiếm;
Người đại hiệp vì ai mà chết, hồn trung này ai xót thương cho?
Chém tàn đêm trăng!
Dịch thơ: (Lúa)
Qua Kinh Môn đã từng tương trợ,
Đến Cửu Âm phá vỡ U Minh.
Từ Châu hành liên miên tình ái,
Hồng Môn Yến như ai hiệp nghĩa.
Đao kiếm trận nghĩa địa chất thây,
Thế gian đầy niềm đau thương tiếc.
Thiếu hiệp đa tình nhiều tha thiết,
Thục nữ chân thiệt xảo gian sao.
Ma giáo kia quỷ quyệt độc ác,
Vững chắc nhân tâm phá được sao?
Ma nữ lại chuyển màu hung sát,
Để thiếu hiệp tấc lòng nát tan.
Vì nghĩa hiệp tình quan đóng lại,
Vì võ lâm, máu tươi nhuộm kiếm.
Thân đại hiệp ngã xuống vì ai?
Hồn trung này ai ơi thương tiếc?
Nhất trảm dạ tàn nguyệt vỡ tan!