Kích Hoạt Đế Vương Hệ Thống, Bắt Đầu Triệu Hoán Điển Vi

Chương 323: Gặp mặt

Một tên Đấu Linh đỉnh phong đập bàn đánh ra một chưởng, đấu khí quần quận bắn về phía Cơ Huyền.

Cơ Huyền không thèm liếc nhìn, tùy tiện nâng quyền đánh thẳng vào chưởng khí kia hoàn toàn không dùng đấu khí. Để mọi người kinh ngạc là một quyền đơn giản như thế liền đem đấu khí quần quận của đối phương đánh tan.

- Hừ, Thiên Khí Tơ.

Đấu Linh đỉnh phong không hề bất ngờ, lập tức hét lên. Đấu khí bị đánh tan tức khắc hóa thành vô số sợi tơ nhỏ bao chặt lấy cánh tay Cơ Huyền. Sợi tơ xoắn lại giống như muốn đem cánh tay của Cơ Huyền cắt đứt.

Vốn tưởng thế cục đã định, tên Đấu Linh đang đắc chí kia bỗng sắc mặt thay đổi, hắn phát hiện ra không ngờ cánh tay Cơ Huyền dường như cứng hơn sắt thép căn bản không thể cắt đứt được.

- Chỉ thế thôi sao.

Giọng nói trào phúng của Cơ Huyền, cánh tay nắm lại cường ngạnh đem những sợi tơ trong tay xé toạc.

Cơ Huyền thân pháp quỷ mị chớp mắt đã xuất hiện ngay cạnh tên Đấu Linh đỉnh phong, nắm quyền xé gió lăng lệ đấm tới. Mơ hồ còn thấy da. Cơ Huyền sáng lên điện lưu, rồi lại mau chóng biến mất.

Quyền phong rít gào khiến tên Đấu Linh đỉnh phong tái mặt, hắn cảm giác được từ nắm quyền nhìn bình thường kia lại phát ra một luồng lực lượng đáng sợ áp lên trên người mình.

May tên này đầu óc vẫn tốt vội lùi sau một bước, điều động toàn bộ đấu khí vận chuyển vào trong lòng bàn tay lập tức phản công đối đầu với Cơ Huyền.

- Ầm ầm.

Trong không khí truyền ra âm thanh yêu thú rống rận, đấu khí kim sắc phát ra ánh sáng lao về phía nắm quyền Cơ Huyền muốn cường ngạnh va chạm.

Điều kinh dị mà tên Đấu Linh đỉnh phong nhận ra là hắn hoàn toàn không thể làm suy yếu nắm quyền đơn giản kia. Đấu khí không ngừng bị hao mòn nhanh chóng.

- Cút đi.

Cơ Huyền lạnh lùng phán một câu, nắm quyền gia tăng lực đạo tạo thành áp lực như tòa núi lớn, đem đấu đạo đấu khí kia đánh tan chia năm xẻ bảy. Chỉ thấy một quyền hạ xuống thì âm thanh xương cốt đứt đoạn rơn người vang lên, cánh tay đối phương bị đánh tới biến dị. Thân thể tên Đấu Linh đỉnh phong bị hất thẳng vào vách tường vang tên âm thanh trầm thấp nặng nề.

Mọi người đang quang sát đều khiếp sợ, tất cả đều nhìn thấy Cơ Huyền chỉ hoàn toàn dùng thể chất của mình đối kháng với tên Đấu Linh đỉnh phong kia. Dùng chính sức mạnh như núi cao đem đối phương đánh cho thảm bại.

- Quyền vừa rồi của kẻ này mặc dù không dùng đấu khí lại có một thứ năng lượng khác hiện ra. Luồng năng lượng này giống như dung nhập vào cơ thể của hắn.

Địch Lực Mộc Cáp Đề lúc nãy nhìn ra một chút điều đặc thù của Cơ Huyền. Nhận ra dòng năng lượng đấy cường hóa thể chất khiến nắm quyền bình thường cũng mạnh hơn cả đấu khí ngưng hình.

Cơ Huyền liếc nhìn xung quanh phát ra sát khí nồng đậm, lạnh lẽo nói:

- Ta không cần biết gia tộc các ngươi nuôi dưỡng ra một đám chỉ biết ăn chơi nhảy múa ra sao. Nhưng trên đời có những người ngươi không nên chọc cũng không thể chọc vào, bằng không thì ngươi không chỉ chết một cách khó coi mà gia tộc của các ngươi cũng biến mất không dấu vết đấy.

Mấy tên vừa nãy mở miệng to mồm nhất giờ lại im thin thít trước bài học tên Đấu Linh đỉnh phong kia.

Thị nữ ở bộ dáng giống như tàng hình nhìn thấy Cơ Huyền không thèm dùng đấu khí đấu kĩ gì mà đả bại được một Đấu Linh đỉnh phong cũng rất ngoài ý muốn. Một Đấu Vương muốn đánh bại một Đấu Linh đỉnh phong không tính là khó, nhưng không dùng đấu khí thì là việc khác. Điều này chứng minh tố chất thân thể hắn cũng là một Đấu Vương.

Vốn chỉ muốn trì hoãn thêm thời gian cho Hoa quý phi chuẩn bị, không ngờ đám người ở đây đã bị dọa không ít. E là không câu thêm mấy thời gian được rồi.

- Ha, đường đường là Đấu Vương có thể đả bại được Đấu Linh đỉnh phong thì có đáng để vênh mặt lên thế không. Lạc Nhạn đế quốc này không thiếu Đấu Linh thậm chí trong nơi này Đấu Linh chỉ là đẳng cấp thấp nhất mà thôi, chẳng qua chúng ta không muốn mang tiếng ỷ mạnh hiếp yếu nên mới không thèm ra tay.

Tưởng thị uy vật là không có tên nào gây phiền nữa, nào ngờ vẫn còn một tên.

Lần này lên tiếng là một thanh niên ngồi gần Địch Lực Mộc Cáp Đề, ánh mắt sắc bén, giọng điệu kiêu ngạo mà nhìn Cơ Huyền.

- Ý ngươi là giống như tên phế vật kia, ngươi cũng muốn nhảy ra ngăn cản ta gặp Hoa quý phi phải không.

Cơ Huyền gióng điệu mất kiên nhẫn nói.

- Ở đời thì nên biết bản thân mình là ai, đừng quá mà dương dương tự đắc.

Tên này không đáp lời Cơ Huyền chỉ cầm chén rượu lên uống một hơi nói một câu thâm ý. Đối phương có vẻ thập phần tự tin vào năng lực của bản thân.

Đám người phiền toái này thật sự vô cùng tốn thời gian dây dưa, Cơ Huyền phải nghĩ dọn dẹp một thể. Hắn nhìn vào Địch Lực Mộc Cáp Đề hỏi:

- Cô nói cô là chủ nhân của tòa Bích Diễm lâu này phải không, vậy cô muốn ngăn ta thì trực tiếp ra tay. Hoặc toàn thể các người ở đây đồng loại ra tay một lượt đừng tốn thời gian quý báu của ta.

- Ồ. Vậy ý các hạ là muốn một bình đối đầu với toàn bộ chúng ta, nghe thật sự quá kiêu ngạo rồi.

Địch Lực Mộc Cáp Đề đối với đề nghị của Cơ Huyền hơi kinh ngạc, cười nhạt nói.

Cơ Huyền nói:

- Không cần biết ta có kiêu ngạo hay không, chỉ cần biết ta cho các ngươi cơ hội để có thể nhảy vào chiến đấu cùng ta mà không hề có thương vong về nhân mạng. Còn nếu các ngươi không biết nắm bắt cơ hội mà muốn kéo dài thời gian của ta….

Nói tới đây giọng nói của hắn trần xuống:

- Thì ta không ngại nhuống máu tanh trước khi gặp Hoa quý phi đâu.

Những người thực lực Đấu Vương ở đây khóe mắt giật giật, đối phương có vẻ không nói chơi. Địch Lực Mộc Cáp Đề gặp qua nhiều loại người, nhưng loại người có thể kiêu ngạo tới bậc này cũng là mới gặp lần đầu. Cô điềm đạm đáp:

- Tất cả chúng ta ở đây đều là danh gia vọng tộc của Lạc Nhạn đế quốc sẽ không làm trò hèn hạ như đánh hội đồng một người. Chi bằng là vậy, nếu các hạ có thể đánh bại một người có uy danh ở đây thì không ai có tư cách ngăn cản các hạ đi lên gặp Hoa quý phi nữa. Các hạ có hài lòng với điều này không, dù sao thực lực cường đại cũng là một loại thân phận để người khác biết tới.

- Vậy là Địch Lực Mộc Cáp Đề tiểu thư muốn so chiêu với ta rồi.

Cơ Huyền nhìn chằm chằm Địch Lực Mộc Cáp Đề nói:

- Nhưng từ trước tới giờ ta không phải kẻ thiện nam tín nữ, nếu có mệnh hệ gì thì tự trách bản thân không có năng lực đi.

Lời nói Cơ Huyền không hề có ý lịch sự, thậm chí còn có phần coi thường Địch Lực Mộc Cáp Đề. Cô mày liễu nhướng lên, xem ra muốn động thủ rồi.

- Địch Lực tiểu thư đừng để bẩn tay, để tại hạ thay Địch Lực tiểu thư dạy dỗ lại tên không biết tôn ti trật tự này.

Tên ngồi gần Địch Lực Mộc Cáp Đề đứng dậy, gã thần sắc cao cao thại thượng phẩy tay liếc nhìn Cơ Huyền nói.

Cả đám người kinh hỉ nhìn kẻ này, đoán chừng là một nhân vật có tiếng tăm, tất cả ánh mắt sợ hãi trước Cơ Huyền cũng chuyển sang đắc ý giống thấy viễn cảnh đối phương sắp sửa bị thanh niên kia hạ gục vậy.

Địch Lực Mộc Cáp Đề cũng thuận ý nói:

- Nếu Nghiêm Khoan huynh muốn thì tiểu nữ cũng không tranh giành. Nếu huynh thắng thì tiểu nữ liền đem Tuyên Hồn Lộ tặng cũng không thành vấn đề.

- Vậy đa tạ Địch Lực tiểu thư rồi.

Nghiêm Khoan cười lớn, tự tin mười phần. Gã tự tin như vậy là vì bản thân thực lực gã không tồi, nằm trong cao thủ bảng cường giả của Lạc Nhạn đế quốc cùng Hạo Dương không phân cao thấp.

- Bách Ảnh Thần Quyền.

Đôi chân Nghiêm Khoan dẫm mạnh xuống mặt đất đem tầng lâu chấn động, song quyền đánh ra vô số quyền ảnh bắn ra, không gian bị quyền ảnh bao trùm, khí thế vô cùng kinh khủng.

Trên người Cơ Huyền đồng dạng xuất hiện một tầng năng lượng điện quang bạch sắc, từng đạo điện quang ba động trong hư không, phát ra lôi minh. Từng đạo lôi điện phát ra ba động mạnh mẽ như linh xà lao tới trăm nắm quyền ảnh kia va chạm.

Trăm nắm quyền ảnh uy thế hung hãn lại như gặp phải đại địch, liên tiếp bị lôi điện đâm thủng biến mất vô cung. Thậm chí lôi diện vẫn còn rất nhiều lao tới Nghiêm Khoan.

Nghiêm Khoan cũng bị kinh hãi, lập tức lấy ra một cây quạt không ngừng ve vẩy bắn ra không ít đạo phong nhận đón chặn lấy lôi quang.

Phanh! Thình Thịch!

Hai cỗ năng lượng tự nhiên va chạm vào với nhau khiến cho tòa lâu chấn động.

Những tên Đấu Linh thực lực yếu bị lôi điện làm cho tê dại, cùng chấn động đem cả người hất bay vào vách tường. Ngay cả cái bàn được điêu khắc bằng loại gỗ quý khó phá cũng phát ra vết nứt toác.

Người an ổn duy nhất chỉ có Địch Lực Mộc Cáp Đề, đấu khí quang tráo bao bọc cô ta bên trong để bảo vệ.

- Năng lượng lôi điện thật bá đạo.

Cảm thụ được lôi điện tê dại kia tất cả mọi người đều hoảng hốt, chỉ với một chút năng lượt dư thừa đã như vậy. Không biết Nghiêm Khoan đối đầu trực diện cảm giác ra sao.

- Khốn kiếp.

Đem lôi điện xua tan, Nghiêm Khoan có chút chật vật. Gã đã dùng tới bảo vật của mình mới miễn cưỡng chống đỡ được lôi điện của Cơ Huyền cánh tay còn rất tê dại.

Trong lòng Nghiêm Khoan hẳn hiểu ra là đối thủ này không phải chỉ là một Đấu Vương tầm thường.

Khi Nghiêm Khoan đang thất thần, Cơ Huyền đã xuất ra chiêu thứ hai. Lôi quang ngưng thành lôi cầu trong lòng bàn tay bắn ra với tốc độ vô cùng cao. Lôi điện màu bạc mờ ảo mang theo tiếng xì xèo rợn người mà hung hăng đầm xuống.

- Chết rồi.

Lúc này Nghiêm Khoan mới phản ứng lại, giờ phút này không thể tránh né được đành liều mạng đón đỡ, quạt tiêu trên tay vẩy không ngừng bắn ra công kích.

Chấn Thiên Phong Ba.

Các đạo năng lượng bắn ra được uẩn hóa biến thành tâm hình quang lãng mạnh mẽ cùng với lôi cầu kia đan xen lại với nhau.

Ầm ầm!

Giao phong bùng nổ, lôi quang chói mắt phát ra ngay khi va chạm với Chấn Thiên Chưởng. Chỉ thấy Nghiêm Khoan lại tiếp tục bị hất lùi về sau vài chục bước, cả người bị ép gần sát mép tường rồi.

- Hự.

Cả người Nghiêm Khoan truyền tới cảm giác đau đớn. Vài chỗ trên người bị lưu lại mảng đen như bị đốt cháy, vô cùng thê thảm.

Lôi điện không hổ là thuộc tính khó nắm bắt nhất của thiên địa, dù có là cường giả cỡ Nghiêm Khoan cũng khó lòng mà đối phó được với khả năng công kích mạnh mẽ do lôi điện biến thành.

Tất cả mọi người đều cảm thán.

Lợi dụng khoảng khắc này, Cơ Huyền đạp Tam Thiên Lôi Động thân ảnh hư ảo ngay tức khắc tiếp cận lấy Nghiêm Khoan. Lần này hắn đấm ra một quyền, làn da mơ hồ phát ra ánh sáng quỷ dị.

Nghiêm Khoan không ngờ mình bị Cơ Huyền dồn ép đến mức độ không kịp trở tay này. Cảm nhận nắm quyền kia ập tới, hắn không thể đón đỡ tiếp được.

Một cảm giác sợ hãi bao trùm lấy bản thân, nếu quyền đó đánh lên người hắn e là khó mà sống xót nổi.

- Các hạ thủ hạ lưu tình.

Ngay khi nắm quyền chuẩn bị hạ xuống người Nghiêm Khoan, một âm thanh thanh thúy vang lên.

Cơ Huyền dừng lại, nhàn nhạt nhìn Địch Lực Mộc Cáp Đề giống như chờ đợi đối phương nói gì đó.

Địch Lực Mộc Cáp Để mở miệng nói tiếp:

- Các hạ đã chứng minh được thực lực của mình rồi, không cần tiếp tục tần công Nghiêm Khoan nữa. Không ai ở đâu ngăn được các hạ lên lầu gặp Hoa quý phi được nữa.

Đây chính là sự xuống nước của Địch Lực Mộc Cáp Đề, vốn tưởng lời này đủ để khiến đối phương ngừng tay. Ngoài sức tưởng tượng của tất cả, đối phương chỉ phun ra hai chữ:

- Không thích.

Sau đó nắm quyền hung hăng đấm lên thân thể Nghiêm Khoan.

Dưới một quyền kia vách tường không chịu nổi chấn động liền lập tức vỡ ra, cả người Nghiêm Khoan như diều đứt dây lao xuống bên dưới đường bất động, không rõ sống chết.

Làm xong Cơ Huyền quay giọng ra kinh thường Địch Lực Mộc Cáp Đề:

- Đừng tưởng đầu thai tốt một chút liền nghĩ trên đời này việc gì cũng do ngươi chỉ đạo, muốn đánh là đánh muốn ngừng là ngừng, nhớ cho kĩ vào. Hãy tự cảm thấy may mắn vì bản thân mình chưa xuất thủ với ta đi, không đó chít là kết cục.

Ném lại một câu rồi Cơ Huyền xoay người bước lên lầu trên cùng bỏ lại Địch Lực Mộc Cáp Đề đang sắc mặt vô cùng khó coi ở lại không quan tâm.

Địch Lực Mộc Cáp đề cố gắng bình tâm tránh để xúc độc nhất thời mà tấn công Cơ Huyền. Bản thân cô có bản lĩnh đánh thắng được Nghiêm Khoan, nhưng chắc chắn không dễ dàng như Cơ Huyền.

Điều này chứng minh đối phương rõ ràng mạnh hơn Nghiêm Khoan không chỉ một hai tinh. Nếu vừa rồi cô ứng chiến, sợ là người nằm dưới đất kia chính là bản thân mình rồi.

Suy nghĩ thấu đáo lợi và hại, bực tức tan đi quá nửa. Phần còn lại chính là sự ghi nhớ sâu sắc lời sỉ nhục của Cơ Huyền ngày hôm nay. Tương lai có cơ hội gặp lại Địch Lực Mộc Cáp Đề chắc chắn sẽ trả lại cho đối phương tất cả.

- Ta nhớ kĩ dáng vẻ cùng khí tức của ngươi rồi...